Bốn Bệnh viện và có thể là 1 nhà xác
Vào một hôm thứ 6 đã lâu, khi thức dậy với triệu chứng đau đầu lâm râm và có một cục hạch sưng lên. Tôi không biết đó là u gì và sẽ chữa trị thế nào trong 48 giờ tới với 1 hệ thống Bệnh viện Việt nam được giới thiệu là vô cùng phức tạp.
Bắt đầu là nhức đầu, sau đó toàn thân cảm thấy nóng lên. Người bắt đầu sốt lên. Toàn thân nóng bừng, các khớp xương đau nhức như có cảm giác muốn gãy. Người vô cùng mệt mỏi.
Bệnh viện 1: Bệnh viện Nhiệt Đới
Như các bạn biết, tôi không có bảo hiểm sức khỏe và không hiểu biết gì nhiều về Việt nam. Tôi đã nhờ người bạn kiếm cho 1 bệnh viện phù hợp để chữa trị. Đang do dự muốn biết rõ sốt cao vậy có nguy hiểm không? Chúng tôi đã đến Bệnh viện Nhiệt Đới, nơi được coi là bệnh viện đầu ngành về các bệnh sốt lây nhiễm. Khi tôi vừa đến người ta đã nói ngay là không chữa trị cho người nước ngoài vì do cơ sở vật chất không phù hợp. Tuy nhiên do tôi đang sốt cao, nên họ cũng cho khám và lấy nhiệt độ của tôi, lúc này tôi đã sốt lên 41 độ C. Khoảng 20 phút sau một bác sĩ đã khám họng cho tôi và đã chuẩn đoán ngay là bị viêm họng cấp. Và đã cho tôi thuốc hạ sốt và đẩy tôi đi bệnh viện khác.
Bệnh viện 2: Bệnh viện Chợ Rẫy
Tôi đến khoa cấp cứu bệnh viện Chợ Rẫy vào khoảng 9 giờ tối và bước vô phòng với khung cảnh ngột ngạt và đông đúc. Họ đưa tôi vào một chỗ phía sau, cô y tá đã chỉ vô một giường, mà trên đó đã có một người đàn ông đang nằm nhìn vô cùng ốm yếu. Tôi nhìn khắp phòng thấy mọi người có thái độ rất bực bội vì phải chờ đợi lâu. Có 2 người đàn ông đã tự rút kim dịch truyền ra và máu đã văng ra khắp nơi. Cô y tá đã đẩy những giường vào sát cạnh cửa và sát nhau, những dãy chai dịch truyền được treo lên và một số được lấy ra. Những dãy giường nằm sát nhau như những chiếc xe hơi bị đẩy đồn vào nhau. Rồi một bác sĩ đi ngang qua tôi nói tôi ngồi ra mép giường bên này vì người đàn ông kế bên tôi là bị HIV. Người bác sĩ khuyên tôi nếu muốn khám bác sĩ thì tôi phải chờ ở khoa cấp cứu này đến tận sáng, có nghĩa là còn khoảng 8 tiếng nữa!
Bệnh viện 3: Bệnh viện Quốc tế Colombia
Tôi đến bệnh viện Colombia tại Quận Phú nhuận vào khoảng 5 giờ sáng hôm sau, tôi nghĩ chắc đây sẽ là nơi cuối cùng tôi đến chữa trị. Đầu tiên họ yêu cầu tôi đóng tiền hoặc là không chữa trị. Tôi đã trả 3 triệu đồng cho giường nằm và truyền thuốc paracetamol và khám bác sĩ. Họ đã lấy máu của tôi làm xét nghiệm và nói tôi bi nhiễm trùng nặng. Họ nói tôi phải nằm viện 3 ngày và phải để cho hạch của tôi nó giảm xuống. Sau 3 giờ họ yêu cầu tôi đóng thêm tiền nếu tôi muốn nằm lại. Sau đó tôi nói, tôi muốn xuất viện. Bác sĩ tỏ ra rất giận dữ và toàn bộ nhân viên thay đổi thái độ và nhìn tôi với một thái độ lạ lùng!
Tôi đã từ chối đi liền lúc này, vì tôi đã trả tiền cho chai dịch truyền và chai dịch truyền chưa kết thúc. Cho nên họ đã ra điều chỉnh tốc độ truyền nhanh hơn cho kết thúc sớm. Sau đó họ đã yêu cầu tôi trả thêm cho tiền giường nằm cho truyền hết chai dịch ( mặc dù chai dịch tôi đã trả tiền). Tôi đã xuất viện, vẫn còn bệnh với chi phí gần 5 triệu và không biết phải làm gì tiếp theo!
Bệnh viện thứ 4 : Vạn Hạnh
Vào buổi sáng, tôi đã đến Bệnh viện Vạn Hạnh, nơi tôi đến và nghĩ sẽ lại về. Tôi đang bị bệnh, tôi được chữa trị trong 1 giờ đông hồ là xong. Mọi người ở đây đều nói tiếng Anh, trình độ chuyên môn cao họ đã chữa trị cho tôi vô cùng tuyệt vời. Họ khai thác tiền sử bệnh và tư vấn sức khỏe cho tôi rât kỹ. Bác sĩ đã đưa cho tôi thuốc mới và nói nếu tôi không khỏi trong 2 ngày tới thì là một điều lạ!
Cơ sở vật chất thì tuyệt. Không ồn ào. Tiếng Anh thì tuyệt, máy móc kỹ thuật tân tiến. Nhân viên chăm sóc người bệnh vô cùng chu đáo. Nhiệt độ của tôi đã trở về bình thường trong vòng vài giờ. Sau 2 ngày tôi quay lại tái khám để chắc chắn mọi thứ đều ổn, và sức khỏe của tôi đã trở về bình thường.
Nỗi ám ảnh về bệnh viện cuối cùng đã kết thúc!
Bài gốc:
Upon waking up one Friday with a vicious headache and a swollen right lymph node, I had no idea what turmoil was going to proceed throughout the next 48 hours as I navigated Vietnam’s bewildering hospital system.
What started as a headache, had, throughout the course of the morning turned into a full body fever. As my temperature grew in intensity, my body was radiating heat, my bones and joints started to feel like they were being broken, and I was slowly drained of all energy.
Hospital 1: Benh Vien Benh Nhiet Doi
Knowing that I didn’t have health insurance, the energy nor the Vietnamese skills to tackle this alone, I asked my friend to help me find a suitable hospital. Considering the main problem was clearly a dangerously high fever, we headed to Benh Vien Benh Nhiet Doi, as they specialise in fevers and tropical diseases. As I entered they immediately said that they did not treat foreigners as their facilities were not suitable. However, seeing my current state they proceeded to take my temperature anyhow, which had risen to 41°C. About 20 minutes later a doctor appeared who checked my throat and quickly diagnosed me with tonsillitis. I was then given pills to reduce the fever, and pushed out the door to the hext hospital.
Hospital 2: The Infamous Cho Ray Emergency Room
I arrived at Cho Ray’s emergency room around 9 p.m. and walked into a frazzled and packed emergency room. They directed me to a spot in the back, where a nurse motioned me over to a bed already occupied by a very sick looking man. As I looked across the scene of the ER, people were getting angry at the long waits. Two men had ripped out their IVs in frustration as blood squirted everywhere. Nurses pushed beds into door frames and other beds, IV lines were hooked and yanked out of place. It was a hospital bed bumper car scene. As one doctor walked past, he noticed me sitting on the edge of the shared bed and informed us that the man beside me had HIV. He advised me that if I wanted to see a doctor I would have to wait in the ER until the morning which was about eight hours away.
Hospital 3: Colombia International
Around 5 a.m. the next day I checked into Colombia International in Phu Nhuan, expecting this to be my last stop. They carried the typical money first or die on the floor attitude. I paid my VND3 million for a bed, a paracetamol drip and then more to talk to the doctor. He took my blood, which was highly infected with bacteria. They told me I had to stay for three nights and that I was looking at surgery when the swelling went down. After three hours they asked me to pay more if I wanted to stay in the bed. After I said I would check out, the doctor got extremely angry, all staff members’ facial expressions changed, and their overall attitude toward me turned sour.I refused to leave at that moment, as the IV I had paid for was not finished. So they adjusted my drip to empty it faster. Upon checkout they charged me again for the bed to compensate for the time it took the IV to empty (which I already paid for). I checked out, still sick, with VND5 million less, and no idea of what to do next.
Hospital 4: Van Hanh
In the morning I went to Van Hanh Hospital, and this is where I will go from here on out. I was diagnosed, treated and out of the hospital within an hour. Everyone spoke English, was extremely knowledgeable and treated me with genuine care and concern for my health. The doctor gave me new meds and said if I wasn’t better in two days he would be very surprised.The facility was spotless, traffic was low, English was great, medical technology was modern, and the patient care was exceptional. My fever was back to normal within hours, and I returned two days later for a checkup to find everything was fine, and my health was back on track. My hospital nightmare had finally ended.