[CHIA SẺ CHUYỆN ĐI SANH CỦA MÌNH]
Mình mang thai con đầu và có 1 thai kỳ khoẻ mạnh, dự sanh 4/6. Mình lên 10 ký và siêu âm bác sĩ đoán em bé đến lúc sanh được 3 ký.
Mới tuần thứ 31 thì con doạ sinh non vì đã quay đầu và ngôi thai xuống thấp, nở 1 phân rộng, bác sĩ dặn về phải nghỉ ngơi không đi lại nhiều. Mình lo lắng chẳng dám nôn ngày con chào đời.
Tuần thứ 36 đi tái khám, nở 2 phân, ngôi thai xuống thấp hơn, em gò nhiều cứ bước đi là đau nhức vùng xương chậu, bác sĩ nói: “Nằm nghỉ ngơi nhiều, thấy gì bất thường là nhập viện ngay”.
Tuần thứ 37, vậy mà em vẫn chưa rụt rịt gì, nở 2 phân rộng, bụng tụt xuống thấp, em gò nhiều và mạnh, bác sĩ nói: “Em bé xuống thấp quá rồi, chắc từ đây đến cuối tuần, em sanh thường, sanh nhanh thôi” Mình hồi hộp đợi mong.
Tuần thứ 38, Em vẫn ngoan ngoãn nằm trong bụng, trong khi mình ngày nào cũng nôn nao trông ngóng. Tái khám lần này nở 3 phân, nhưng em gò ổn định hơn. Tối nào vợ chồng mình cũng nói chuyện với em. “Con ra chơi với ba mẹ đi, ba mẹ đã sẵn sàng chào đón con chào đời”. Tuần thứ 39, lại đến lịch tái khám mình vẫn chưa có dấu hiệu gì, 8 giờ sáng chồng chở mình đến bệnh viện, bác sĩ nói nở 3 phân rộng, và hỏi: “Em có thấy gì lạ không?”, mình nói: “Dạ không”. Bác sĩ ấn vào bụng, “Em gò cứng ngắt rồi mà nói không, em có canh bao lâu em gò 1 cơn không?” Mình không biết vì mấy tuần nay em gò nhiều, mình nghĩ do em lớn rồi mà bụng mẹ chật chội quá nên bụng căng cứng như vậy.
Bác sĩ hỏi: Nhà em gần đây không?
Mình: dạ gần Bác sĩ: Bác cho em về, ăn uống, nghỉ ngơi, tắm rửa, soạn đồ chiều 2-3 giờ vô sanh.
Mình đứng hình, vui thầm trong bụng.
Chiều 2 giờ mình vào nhập viện và nhận phòng, sau khi làm vài xét nghiệm trước sanh mình về phòng. Bác sĩ nói: “Tối nay đến sáng mai thôi, dặn về phòng đi lại nhiều, se đầu ti cho dễ sanh, ca này cho sanh tự nhiên”. Mình về phòng chăm chỉ đi lại và se đầu ti, mãi đến 7 giờ vẫn thấy sao khoẻ re, lo thầm như này không biết khi nào mới sanh . Đến 7:40 tối mình ra máu hồng vẫn bình tỉnh vào nhà vệ sinh lau chùi vừa bước ra khỏi toilet thì vỡ ói. Y tá dắt mình vào phòng sanh, mình đi te te, không đau đớn gì. Bước vào phòng sanh, chỉ có 1 mình và cô y tá, leo lên bàn sanh lúc 8 giờ tối, nằm đợi nở thêm, lúc này mình chỉ thấy đau lưng, chưa nghe “đau đẻ”. Cơn gò càng lúc càng đau, cô y tá dặn đau quá thì em hít sâu bằng mũi và thở ra bằng miệng. Tay mình gồng chặt vào cạnh giường sanh, hít thở sâu từng cơn khi đau đớn, ròng rã 3 tiếng đồng hồ, đau vẫn đau nhưng vẫn mới nở được 4 phân. Mình khô cổ họng vì hả miệng thở ra nhiều, mình xin uống nước. Bác sĩ cho chồng mình đem nước vào, thấy chồng bước vào cảm xúc rưng rưng mừng vui khó tả kiểu như bị cô đơn quá lâu (do mình chọn sanh trong 1 bệnh viện đa khoa, nên khoa sản không quá đông như các bệnh viện chuyên sản, phòng sanh chỉ có 1 mình mình, lâu lâu bác sĩ và y tá và thăm khám thôi). Bốn phân rộng, rồi 5 phân, rồi 6 phân mình đau đớn từng cơn, ngồi dậy rồi nằm xuống không biết làm gì ngoài hít thở và gồng tay nắm chặt vào cạnh giường khi cơn đau đến. Bác sĩ nói: Nở chậm quá, đầu em bé nằm úp vào thành trái ống dẫn sinh, phải đợi em bé xoay đầu. Mình nhìn đồng hồ hơn 12 giờ, cơn đau càng dữ dội hơn, bụng mình căng như bong bóng, cơn gò đến bụng phình lên như sắp nổ tung. Mình như thiếp đi vì quá buồn ngủ, nhưng chỉ mới gục được vài giây là cơn đau lại đến, bừng tỉnh dậy, tiếp tục gồng chặt tay vào cạnh giường. Gần 2 giờ, cả bác sĩ và y tá đều mệt, mình thì gần như không còn hơi sức nữa, mắt không còn nhìn rõ xung quanh vì quá đau như muốn ngất đi. Lúc này nở được 7 phân, bác sĩ đã chạm được đầu em bé, nhưng em vẫn chưa xoay đầu ra. Không còn cách nào khác, Bác sĩ bảo mình em lấy hết hơi rặn ra thử cho bác. Mình cố gắng rặn mạnh, Bác sĩ: “Rồi rồi thấy được tóc em bé rồi.
Bác sĩ nói các y tá chuẩn bị. Mình như muốn thiếp đi, Bác sĩ: “Em cố lên, rặn mạnh 1 hơi dài…”. Vẫn chưa được, Mình đã quá đuối sức. Bác sĩ doạ: “Em cố rặn chứ không Bác đưa qua mổ để em bé lâu vậy không được”. Mình nghe xong thất kinh, công sức đau đớn mấy tiếng ròng rã rồi. Lấy hết hơi sức mà rặn, vẫn không được. Một chị y tá leo lên bàn sanh hỗ trợ, đẩy bụng mình xuống, một chị đứng cạnh khuyến khích và chỉ cách rặn, bác sĩ thì “Em ráng lên, ráng lên sắp được rồi”. Thử lại một lần mình cố gắng hít một hơi thật sâu, lấy hết sức rặn mạnh. Bác sĩ rạch tầng sinh môn (không tiêm giảm đau) mình nghe động tác rạch rõ mồn một nhưng gần như không quan tâm cảm giác đó đau như thế nào, chỉ tập trung rặn vì sợ con ngộp. Lại một lần nữa mồ hôi mình tuôn tuôn, chị y tá nâng đầu mình tựa vào đùi chị (chị ấy leo lên bàn sanh phía đầu nằm để hổ trợ mình) đẩy bụng mình, bác sĩ đưa tay vào xoay đầu em bé và mình thì rặn hơi dài, sắp được rồi, mình cố thêm lần nữa rặn một hơi thật dài xong… 2 giờ 20 sáng em bé chào đời. Sau khi kẹp dây rốn, bác sĩ đặt em lên ngực mình, nhìn thấy con yêu bao nhiêu đau đớn như không còn nữa, cảm giác như mình được hồi sinh lại vậy. Cảm giác lúc đó không biết diễn tả sao cho được, mình cố mở to mắt ra nhìn ngắm con yêu chứ không kiểu vỡ oà hạnh phúc rồi oà khóc nhưng đã từng tưởng tượng ra. Y tá đánh nhẹ vào chân em, em khóc ré lên “a…a…a” 3 tiếng, yêu làm sao. Cô y tá đem em đi vệ sinh và đo chỉ số cơ thể, phần mình thì bác sĩ đang kiểm tra nhao còn sót trong bụng không và khâu tầng sinh môn, mình lúc này lâng lâng, nghe chích một mũi (mình nghĩ là thuốc tê) rồi sau đó mình nghe rõ từng mũi kim đang luồng qua da thịt mình nhưng không đau đớn gì. Vệ sinh xong xuôi, em bé được đặt vào lòng hấp tầm 10 phút thì cho người nhà vào, mình thì được đưa về phòng.
Lúc đó, mình không gượng dậy nổi, nhưng tỉnh rụi, về phòng lúc 3 giờ sáng, cả căn phòng mình rôm rả đến tận sáng, mình không ngủ được và người nhà thì mải mê ngắm nhìn em bé và không quên hỏi han mình cảm thấy khoẻ không. 6 giờ sáng mình đòi ngồi dậy cho em bé ti, vì sợ em đói, và vết thương không làm mình quá đau nữa. Ngày đầu tiên mình ăn uống ngon miệng, đi lại nhẹ nhàng và hạn chế. Qua ngày hôm sau, thì vết thương bắt đầu đau hơn (có lẽ là do hết thuốc tê) mình nằm miết đến chiều. Sau 2 ngày rưỡi thì mình được xuất viện về nhà. Con mình bú sữa mẹ hoàn toàn, về nhà mình có sữa ngay và sau 14 ngày mình đã hút được 1 bình đầy. Giờ nằm suy nghĩ lại mình thấy việc đi sanh không quá đáng sợ như mình từng nghĩ (mình đang nói sanh thường nhé, còn sanh mổ thì mình không biết đâu). Bây giờ mà hỏi lại cảm giác đau đẻ thế nào mình cũng không nhớ rõ chỉ biết là lúc đó đau lắm. Và hơn hết, chồng mình luôn bên cạnh mình yêu thương, chăm sóc nên 9 tháng 10 ngày thai nghén, sanh đẻ đau đớn của mình trôi qua vui vẻ và hạnh phúc, vèo qua cái cứ như một “giấc mơ ngoan”. Mình chia sẻ để các mom sắp sinh không phải bị hoang man và sợ đi đẻ như mình lúc trước. Mẹ con mình vượt cạn thành công rồi! Chúc các mom mẹ tròn con vuông, sanh mau mắn lẹ làng nhé! — tại Bệnh Viện Đa Khoa Vạn Hạnh.
—————-
Nếu có bất kì vấn đề gì về sức khỏe, hãy liên hệ với chúng tôi theo:
🏫 Địa chỉ: 781/B1-B3-B5 Lê Hồng Phong, Phường 12, Quận 10, Hồ Chí Minh
☎️ Hotline 028.3863.2553
⏱⏱ Bệnh viện đa khoa Vạn Hạnh, trên 20 năm kinh nghiệm đồng hành cùng bạn bảo vệ sức khỏe